CLB Trái tim tình nguyện - tp. Đà Lạt
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Bản nhạc cho ngày nắng ấm

Go down

Bản nhạc cho ngày nắng ấm Empty Bản nhạc cho ngày nắng ấm

Bài gửi by tâm nhân Tue Dec 06, 2011 12:05 am

Ra đi...
Có một khung của trắng vuông vắn cắt đôi thế giới: Bên ngoài là trời xanh óng ả, bên trong là phòng bệnh trắng toát. Khoa, anh trai Thi Thi, đang nửa nằm nửa ngồi trong phong bệnh, mắt lơ đãng nhìn nhưng tàng lá xanh lấp lánh ngoài cửa sổ.
Thi Thi ngồi bên giường bệnh, trút hết tâm can vào việc gọt cam. Để ko phải chú ý đến những cái hít thở đang mất dần sức lực của mình trong căn phòng đặc sệt ko khí. vậy mà con dao vẫn lia ko ngọt. Vỏ cam ko kéo dài thành sợi dây mà cứ đứt đoạn từng miếng nhỏ vụn. Gọt xong vỏ, cô cắt quả cam thành tám miếng nhỏ rồi lóc sạch hạt. Rồi mỗi miếng nhỏ, cô lại cất thành 3 miếng nhỏ hơn. Công đoạn y hệt như thế với quả thứ 2, thứ 3, thứ 4. Cô trút những miếng cam nát bấy nhoe nhoét nước ấy vào một cái đĩa lớn, đưa ra trước mặt Khoa. Mắt anh vô cảm hướng xuống, rồi lại quay về phía cửa sổ.
- Thi Thi, nắng ngoài kia thật đẹp. Anh chết rồi, em nhớ mỗi lần ngắm nắng, hãy ngắm cả phần của anh nữa.
- Anh thôi đi. Nói những câu như thế ko lo em khóc à?!
-Thi Thi, anh sẽ viết một bản nhạc về nắng. Khi nào đàn nó, hãy nhớ là anh đã viết trên giường bệnh nhé.
- ANH!
Thi Thi bực bội ra khỏi phòng. Anh cô 1% hy vọng sống cũng chẳng có để mà bấu víu. Y học đầu hàng. Anh chỉ còn có thể ngày ngày nằm trên giường bệnh ngắm một khung trời nho nhỏ mang hình cửa sổ, cố gắng trò chuyện và để lại thật nhiều kỉ niệm cho người thân. Ai vào thăm cũng chặc lưỡi xót xa vì anh còn quá trẻ. Rồi họ xoa đầu cô, ôm cô thổn thức, đồng cảm. Nhưng với cô anh chết đi ko đáng sợ. Chỉ có suy nghĩ về những ngày ko còn anh mới thật đáng sợ.
Đứng ngoài một lúc, Thi Thi lại đẩy cửa bước vào, thấy Khoa đang hi hoáy với cuốn tập nhạc. Cô tựa vào thành cửa, im lặng ngắm anh sáng tác. Cảm giác yên bình này có thể là lần cuối. Được khoảng hơn tiếng, anh dùng bút, mắt lại dõi về cửa sổ.
-Anh nói xem anh đi rồi ai sẽ là người bi thương nhất?
- Không ai cả.
- Thế còn Quyên?
- Cô ấy không. Cô ấy sẽ buồn, nhớ, khóc, sẽ gầy xọp đi. Nhưng ko bi thương. CON NGƯỜI ĐI TÌM HẠNH PHÚC. CHẲNG AI KIÊN TRÌ NHẤN CHÌM MÌNH TRONG NHỮNG CHUYỆN BUỒN.
- Thế còn em?
Khoa không trả lời
Đúng một tuần sau thì anh qua đời. Lúc thu dọn đồ đạc của anh, Thi Thi thấy bản nhạc đang viết dở hôm ấy, được đề "Tặng em, Quyên". Các nốt nhạc xiêu vẹo- sức lực cuối cùng của những ngón tay nhạc sĩ tài hoa.
3 chiếc đĩa nhạc
Hai tháng và 19 ngày sau hôm Khoa mất là sinh nhật Quyên, bạn gái anh. Sáng ko có tin nhắn chúc mừng. Trưa ko có 22 Cành hồng. Nhưng tối có quà: Một chiếc hộp màu xanh ngọc quấn nơ trắng gửi từ Thi Thi, em gái Khoa. Cô ấy đã theo cha sang Nhật ngay sau đám tang.
Thi Thi là một người gây nên sự ngỡ ngàng, vì cái cách mà cô đẹp. Không chỉ ở gương mặt. Không chỉ ở dáng hình. Nói, cười, cử động- mọi thứ thuộc về cô đều rất đẹp. Một vẻ đẹp bật ra từ cốt cách. Một ve đẹp thanh tao thoát tục, vậy mà kì lạ thay, lại khiến cho người nhìn bất an.
Mỗi khi ở gần Thi Thi, Quyên cảm thấy tựa hồ như có một bàn tay điềm nhiên và từ tốn bóp lấy mình. Khiến cô run rẩy nhất là đôi mắt. Đôi mắt Thi Thi trong vắt, nhưng lại lấp ló sự tồn tại của một lưỡi dao găm. Đôi mắt luôn thường trực ánh nhìn "Chị là ai?" nghi ngờ và khiêu khích. Cái ánh nhìn rút mất dần niềm tự tin trong Quyên, nhưng lại như một thứ thuốc phiện, biết là hại mà cô vẫn cứ tìm cách chạm vào. Và mỗi lần cô lén tìm ánh mắt của Thi Thi thì nó đã ở đó từ rất lâu, bấu chặt vào cô.
Thi Thi là một người gây nên sự ngỡ ngàng, vì cái cách mà cô đàn. Những nốt nhạc đẹp đẽ hoàn hảo, nhưng ko khiến lòng người nức nở xúc động , mà run rẩy bất an. (....) Những nốt nhạc lẳng lặng siết lấy tâm hồn con người, đến khi bản nhạc chấm dứt thì sinh lực sống trong nhất thời cũng trở nên cạn kiệt. Quyên chưa bao giờ nge Thi Thi đàn những tấu khúc an hòa, vui vẻ.
Thi Thi gủi cho Quyên 1 bản nhạc viết bằng bút chì và một đĩa nhạc. Nước mắt Quyên tuôn như mưa rào ngày hạ khi nhìn thấy nét chữ gầy và nghiêng của Khoa - "Tặng em, Quyên". Đến lúc bật đĩa lên thì mọi chuyện càng tồi tệ. Là Thi Thi đàn bản nhạc gửi kèm. Quyên nhấn chìm mình trong nước mắt. Tay chân tê liệt. Chỉ có đôi tai là vồ vập lấy những nốt nhạc.
Từng nốt nhạc như nắm lấy tưng búi mạch máu trong Quyên mà bứt. Chất sống trong cô từ từ tan đi, nhưng bên ngoài thì vẫn tươi tắn và lành lặn. Những giấc mơ với Khoa, những hp từng có, chúng dồn dập xuất hiện. Cuộc đời cô, vui bỗng chốc hoa buồn. Cô cảm thấy mình bất hạnh. Cô cảm thấy mình đang oán hận mà lại ko biết oán hận ai, oán hận cái j. Cô cứ thế vỡ òa trong nước mắt đến hết ngày sinh nhật.
Đúng một năm sau.
Thi Thi lại gửi cho Quyên một đĩa nhạc. Vẫn bản nhạc Khoa viết. (...) Chiếc đĩa được tua đi tua lại nhiều lần, những dòng nước mắt khô đi và ít dần(...)
Lại đúng một năm sau.
Thêm một đĩa nhạc từ Thi Thi. Quyên tắt hết đèn, đắm chìm trong bóng tối và giai điệu cũ.(...) Cảm xúc trong cô về Khoa dần tan biến. Chỉ còn giai điệu khoa viết vẫn vang bên tai làm cô thấy lòng vắng vẻ ghê gớm. Thi Thi, vì sao mỗi năm lại cần mẫn đàn bản nhac này cho cô.
Gặp lai...
Cái ngày Thi Thi biết đến sự tồn tại của Quyên trong cuộc sống của Khoa và kéo theo đó là cuộc sống của cô, cảm giác trong cô còn cao hơn cả sự gét. Nhìn là thấy khó chịu. Nhớ đến là ko hài lòng. Nhưng thâm tâm lại thôi thúc rằng bằng mọi giá cô phải giữ Quyên bên cạnh. Tựa một mĩ nhân giữ con hầu xấu xí để ngày ngày khẳng định nhan sắc của mình. Tựa một mụ dì ghẻ độc ác, sau khi chồng chết vẫn giữ bên cạnh đứa con riêng của chồng để ngày ngày hành hạ, trút lên những cơn nóng giận, ghen ghét. (còn tiếp)

tâm nhân
Thiếu Tá
Thiếu Tá

Tổng số bài gửi : 103
Points : 143
Reputation : 0
Join date : 24/11/2011

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết